Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.Cái bướu ở lưng lồi lên.Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.18 tuổi là được tự do.Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.Nhất là những mặt còn lại của đời sống.Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
