Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Và ta bị ức chế liên tục.Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Đó cũng là một thứ trói buộc.Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
