Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.Cảm thấy khỏe hơn một chút.Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.