Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm.Bạn muốn kêu món gì thì kêu, ăn xong rồi, bạn tính tiền lấy, rồi khi ra, đem lại quỹ trả.Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E.Thiệt ra tôi không có ý đi đâu hết, nhưng tôi mong rằng lời dọa đó có lẽ làm cho ông ta chịu hạ tiền mướn nhà của tôi xuống.Von Bulow biết rằng đáng lẽ phải khen trước đã rồi mới chê, nhưng trễ quá rồi, chỉ còn mỗi một cách vớt vát là: đã lỡ chê trước thì phải khen sau vậy; và năng lực của lời khen thiệt mạnh, kết quả dị thường: Tể tướng kính cẩn trả lời: "Thần đâu dám có ý đó.Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng.Ông nói có lý và tôi đã có dịp nhận rõ sự thực đó:Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ.Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.Không có một cuộc thách đố như vậy.
