Quả thực lâu lâu cũng thành quen.Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.Thằng này ăn mặc phong phanh.Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Chứ không phải hắn leo lên giời.
