Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:Không cất đấy, làm gì được nhau.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.