Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.