Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.Để không bao giờ khuỵu xuống cả.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Cuốn sách thì vớ vẩn.Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
