Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.Đôi má trắng nhợt ửng hồng.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.