Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.Nhưng lại thấy buồn nôn.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Định dừng viết thì lại có chuyện.Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.