Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn.Mỗi lần bà nhà bắt được bạn không theo đúng những quy tắc trong cuốn này thì bạn để bà phạt 10 đồng.Ông khổ công tra cứu đến nỗi chẳng thấy mấy lúc ông đã có thể diễn thuyệt và thảo luận về những vấn đề đó, dù không lúc nào ông rời chiếc ghế có bánh xe.Cháu phải tưởng tượng thân cháu mềm như sợi bún.Do đó mà chúng tôi kí tên chung với nhau [2].Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người.Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau".Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ.Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.
