Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Nhất là một khuôn mặt cũ.
