Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.Mẹ, tôi và một người quen.Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
