Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn.Ông nói: "Một phần ba con bệnh của tôi đau không phải vì bệnh, mà vì đời sống của họ vô nghĩa và trống rỗng.Tôi xin kể bạn nghe chuyện một người mà tôi nhận có thiên tài về phương diện tu thân: Ông H.Không bao giờ tôi quên được hôm tôi bắt đầu nhận việc.Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.Đối với ông thì trong sòng đời, bị quất nặng tức là được huấn luyện.Như vậy có phải bác sĩ Osler muốn khuyên ta đừng nên gắng sức một chút nào để sửa soạn ngày mai không?.Sáng hôm sau ông tỉnh táo ngay, nhưng không phải nhờ ở hột cải mà nhờ ở bức thư xin đầu hàng của Đại tướng Lee do một kỵ binh phi ngựa mang tới.Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm.Có phải Dempsey tự nhủ như vậy hoài mà hết được tâm bệnh chăng? Không, vì suông vậy thiệt chưa đủ.
