Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.Một kẻ lạc loài vô cảm.Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
