Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng.Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó.Tôi thích hàng chữ đó lắm vì tôi thấy nó cho ta vái vẻ quan trọng và bề bộn công việc.Đánh bridge dễ lắm mà.Anh em cũng có trẻ trong nhà.ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!.Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe.Ông trả lời bằng mấy dòng sau này:"Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật".Loài vật không có dục vọng ấy.