Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.Chạy đi mua thì không có hứng.Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.Tôi đốt vì nó vô nghĩa.Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.