Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.