Bạn không thể nghiến răng khi đọc Anna Karerian (tiểu thuyết của văn hào Lev Tolstoi - Nga).Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa?Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Điều quan trọng nhất là luôn nhận thấy luật nhân quả, nghĩa là thấy sự phát triển liên tiếp trong vũ trụ, nói một cách khác, là thấy luật biến hóa.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.