Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.Riêng tôi, tôi nghĩ không có gì hợp thời bằng những tư tưởng của Marc Aurele hay Epictete; sách của hai ông rực rỡ những lý lẽ thông thường, áp dụng được vào đời sống hàng ngày của hạng trung nhân như bạn và tôi.Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Sách Anh viết về vấn đề đó không có cuốn nào hơn được cuốn ấy, và không một người nào đã đọc mà còn có thể hiểu lầm rằng thơ là một thứ khổ hình thời Trung cổ, là một giống voi điên khùng, nguy hiểm, hoặc một họng súng tự khạc đạn để bắn chết những người đứng cách bốn chục thước.Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi.Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn.Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).
